Menu

Đi tìm hạt mưa. Ý nghĩa hạnh phúc (2)

Có hạt mưa nào rơi xuống mà không tan vào đất?
Có hạnh phúc nào long lanh trong gần như một hạt mưa chỉ rơi giữa lưng trời?
Có điều gì là mãi mãi?
Có mất mát nào không là những khoảng cắt vỡ tan?


Tôi đi tìm một hạt mưa trong veo vĩnh cửu,cố tìm cách khỏa lấp cái cảm giác mất mát chênh chao.Tôi òa ra đồng làng,nhìn sóng lúa dập dờn mãi miết ở phía bờ xa.Những hạt mưa rớt lại trên lá lúa không tan vào đất,nhưng không chịu được gió quất đã chảy tràn xuống thân lúa.
Những vệt dài đứt quãng.
Không có hạt mưa nào tròn đầy mãi mãi.

Tôi nằm lăn ra cỏ,ngửi cái mùi oi nồng của đất sau mưa.Tôi nằm giữa đất trời.Một mình.Giữa miền yên tĩnh.Tôi nhớ đôi bàn tay của mình những ngày trò truyện say mê với anh.Tôi xòa đôi bàn tay của mình in trên nền mây trắng.Tôi nói.Bằng ngôn ngữ của đôi tay.Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn đến như thế.Bất giác,tôi muốn mình nằm mãi với đồng,cứ như thế mà ngủ một giấc ngàn thu.Cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa khi không còn cảm nhận được những yêu thương.Tôi không có ai khác để gọi tên.Suốt cả hành trình bé dại,tôi chỉ biết gọi anh tôi.Bây giờ,anh đi về phía hạnh phúc,ngược chiều với tôi rồi.
o0o
Tôi ghét đôi mắt chỉ biết giữ nỗi buồn mà không hề biết che giấu niềm vui của anh.Tôi ghen với hạnh phúc của anh.Tôi bức bối khi tình yêu của anh dành cho tôi bị chia sẻ bởi người khác.Tôi đã mặc định tình yêu ấy là của riêng tôi.Đó như một tượng đài vĩnh cửu tôi tôn thờ mà không ai được chạm đến.
Tôi ra vào dập tay mạnh cửa,ăn cơm cứ cúi gằm mặt,lầm lũi đi rửa chén rồi bắc ghế ra sân đọc sách.Tôi chẳng màng đến cái nhìn lặng lẽ của anh.Đêm tôi trốn vào phòng nằm co ro,chẳng thèm ra ăn ngô luộc xem tivi cùng anh chị.Tôi trói tiếng khóc thúc thích của mình và để mặc những giọt nước mắt làm nhòe giấc mơ.
Chưa bao giờ tôi thấy giận anh đến vậy.
Buổi chiều, tôi lặng lẽ thu xếp đồ đạc trở lên thành phố.Anh đưa tôi ra đường lớn đón xe.Tôi trước anh sau.Đi bộ.

- Em tự đi được anh về đi!- Tôi mím môi dấm dẳng.Mắt rân rấn nước.
Anh níu tay tôi, những ngón tay anh vất vả run run ra dấu như cố giải thích điều gì cho tôi hiểu.Tôi giằng tay anh ra,rồi không chiụ được nữa,tôi ôm mặt khóc nấc.Bao nhiêu dằn dỗi trong lòng bấy lâu nay trào ra.Tiếng khóc của tôi òa vào những thanh âm ú ớ của anh.
- Anh về với người ta đi.Em sẽ đi khỏi,đi luôn.Em không cần anh nữa.Em ghét anh.Người ta yêu anh,thì em cũng yêu anh vậy.Sao anh cưới người ta,mà không cưới em đi,rồi mình sẽ sống và yêu thương nhau suốt đời,sẽ không còn ai lấy mất anh được nữa.
Tôi nói mà không kịp hiểu hết lời nói cuả chính mình.Chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt anh thản thốt,sợ hãi.Anh vội vã đưa tay bịt miệng tôi lại.Nhưng tôi đã vùng ra,cắm đầu chạy.Bên tai vẫn nghe tiếng ú ớ đau đớn của anh trai tôi.

Tiếng ú ớ không rớt lại phía sau lưng mà cứ như lớn dần.Rồi cuối cùng là một thanh âm bung ra,vỡ như những mảnh thủy tinh rơi trong gió,ghim sâu vào niềm u uất:
- Ú...ớ...
- Ú...Út...Út...ơ...
Tôi khựng lại,quay nhìn anh.Anh đứng đó như tê dại.Tay anh khua khoắn liên hồi trong không trung.
- Anh vừa nói gì?Phải anh không?Anh gọi em phải không?

Anh gật đầu lia lịa,rồi lại lắc đầu.Anh rơi nước mắt.Tôi lao như tên bắn về phía anh,tôi lay vai anh như điên cuồng.Tôi khóc cuống quýt:
- Em nghe tiếng anh rồi.Giọng anh hay lắm,hay lắm.Anh gọi Út nữa đi anh.Gọi Út ơi đi anh...Nhưng anh chỉ ú ớ không còn tiếng nào có thể bật ra thêm lần nữa.Anh ôm tôi.Nghẹn.Anh cả đời cho tôi hạnh phúc.Ngay cả trong khoảng khắc tôi làm anh đau khổ nhất,anh vẫn cho tôi hạnh phúc bằng tiếng gọi đã ngủ yên suốt mấy mươi năm của anh- thanh âm mà tôi đã ngỡ rằng đến hết cuột đời này cũng không bao giờ có thể nghe thấy.
Tôi khóc trên vai anh.Trong phút chốc,bao nhiêu giận hờn tan biến.Tôi chỉ còn biết thương anh vô hạn.Khi làm người tôi yêu nhất khổ đau,thì tôi có hạnh phúc đâu.Chẳng phải suốt bao năm qua tôi vẫn mong được nhìn thấy anh hạnh phúc đó sao?Khi anh đến được bến bờ hạnh phúc thì chính tôi lại là người ném viên đá xuống làn nước niềm vui,để cho cảm giác hạnh phúc trong anh vỡ tan như bọt sóng.Con bé tôi chỉ biết nghĩ cho mình,mà không nhớ rằng tôi là người đi,vươn tới chân trời cao rộng.Còn anh,mãi mãi gắn chặt cuộc đời với đồng làng mưa nắng.Anh cần 1 người ở bên cạnh,thay tôi.

Bất chợt tôi hiểu ra rằng hạt mưa vĩnh cửu tôi tìm kiếm bấy lâu nay đã đến tìm tôi.
Một hạt mưa mang tên hạnh phúc,rơi ra từ nỗi đau nghẹn ngào thăm thẳm không thể nói của anh tôi.
Hạt mưa bắt đầu từ thanh âm chỉ ngân lên một lần trong đời,sẽ lăn tròn,vọng mãi trong tiềm thức.Hạt mưa tước mát lòng ích kỷ,để tôi hiểu rằng hạnh phúc- không thể chỉ là của riêng mình.Hạnh phúc cần là những hạt mưa lăn qua mỗi cuộc đời,tuới tắm cho những mảnh tâm hồn bất hạnh.Anh mới là người cần hạnh phúc, hơn tôi.
“ Ú...Út...ơ...”.Tiếng gọi của anh cứ vang mãi trong tim tôi.
“Út đã nghe rồi.Út đã thấy hạt mưa rồi.Hai ơi...”.
Nắng đã nhuộm vàng cả đồng chiều.

Hạnh phúc là những điều rất gần gũi xung quanh chúng ta. Thật vậy đó chỉ là một tiếng gọi rất đơn giản "Út" như người anh trai đã dành cho em gái. Trong cuộc sống còn rất nhìu người có số phận không "tròn" mà họ vẫn tìm thấy được niềm hạnh phúc trong cuộc sống của mình. Còn bạn thì sao? Bạn đã bao giờ bị rơi vào hoàn cảnh của hai anh em trong câu truyện trên chưa? Chắc là chưa phải không. Vậy thì cuộc sống của bạn đã rất hạnh phúc rồi đó! Bạn có một gia đình ấm áp để yêu thương và được yêu thương và bạn còn có rất nhìu thứ nữa phải không?! Hãy luôn luôn sống tốt và cảm thấy hạnh phúc nha bạn!
Những người thân trong gia đình bạn đã hi sinh rất nhìu cho bạn đó, bạn có cảm nhận được điều đó không? Hãy để trái tim của bạn biết rung động, đừng để trái tim bạn biến thành sắt đá!

(sưu tầm) 
Nguồn: petalia

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét